You are here

Opera “Con dơi” của J.Strauss II

Tác giả: 
Quỳnh Hương (dịch)

 

 
Âm nhạc: Johann Strauss II
Libretto: Carl Haffner và Richard Genée
Công diễn lần đầu: ngày 5 tháng 4 năm 1874 tại Theater an der Wien, Vienna.
Nhân vật: Loại giọng
Gabriel von Eisenstein: Tenor
Rosalinde: Soprano
Adele: Soprano
Hoàng thân Orlofsky: Mezzo-soprano
Alfred: Tenor
Falke: Baritone
Frank: Baritone

Tóm tắt nội dung

Màn 1. Vienna, những năm 1890. Qua cửa sổ ngôi nhà của gia đình Eisenstein dường như nghe thấy tiếng hát của Alfred, chàng ca sĩ si tình. Chàng đang hát một bản serenade cho nàng Rosalinde, người mà chàng yêu, dù bây giờ nàng đã là vợ của ngài Gabriel von Eisenstein. Adele, cô hầu phòng, đang đi thơ thẩn và đọc một tờ giấy mời tới vũ hội hóa trang; còn Rosalinde bị cơn đau đầu hành hạ và đang tin rằng nàng nghe thấy tiếng của Alfred, bước vào phòng nhưng chỉ thấy Adele. Cô hầu phòng xin phép nghỉ một buổi tối để đến thăm bà dì bị ốm, nhưng lời cầu xin không được bà chủ chấp nhận. Alfred bước vào và bắt đầu tán tỉnh Rosalinde, cô kháng cự yếu ớt trước những lời đường mật và và dường như sắp bị “tan chảy”. Kẻ theo đuổi phải bỏ đi khi Eisenstein và luật sư của ngài, Blind, trở về từ một phiên tòa: Eisenstein bị kết án 15 ngày giam giữ vì một vụ vi phạm luật pháp. Đúng lúc ông ta đuổi việc gã luật sư bất tài thì bạn ông, Falke, tới nhà để mời Eisenstein đến một vũ hội hóa trang, và đề nghị ông mang theo chiếc đồng hồ bấm giờ mà các quý bà yêu thích, mong rằng đến dự vũ hội, ông có thể có những kỷ niệm dễ chịu để chịu đựng quãng thời gian trong tù. Rosalinde trong lúc tạm biệt với Eisenstein trước khi ông phải vào nhà giam nhìn thấy Adele và vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô hầu trong một bộ váy áo dạ hội. Để Adele tới với bà dì của cô ta, Rosalinde đón chào chàng trai Alfred nồng nhiệt. Cuộc trò chuyện riêng tư của họ bị cắt ngang khi viên cai ngục Frank tiến vào và Frank đã nhận nhầm Alfred là người mà ông ta phải tới bắt giữ. Rosalinde thuyết phục Alfred cứu vãn tên tuổi của nàng bằng cách nhận mình là chồng nàng và để Frank bắt giam vào ngục.

Màn 2. Trong phòng chờ tại cung điện của hoàng thân Orlofsky, các vị khách của nhà quý tộc, trong số đó có Adele và em họ của cô ta, đang chờ đợi vị chủ nhà trở về. Orlofsky bước vào, hơi chán nản – mặc dù Falke đã hứa hẹn với ngài một vở hài kịch. Hoàng thân tuyên bố các vị khách có thể tự do làm bất kỳ điều gì mình thích. Adele, mặc một trong những bộ áo dài thanh lịch nhất của Rosalinde, mỉm cười trước lời nhận xét của Eisenstein rằng trông cô giống người hầu phòng của vợ ông. Frank bước vào, và Rosalinde, cũng được Falke mời đến, cũng tới, giả trang thành một nữ bá tước Hungary đồng bóng. Cô nhanh chóng được chính người chồng của mình ve vãn và để làm bằng chứng cho sự tán tỉnh đó, cô đã đánh cắp chiếc đồng hồ bỏ túi của ông. Rosalinde đồng ý hát một bài hát về quê hương cô, một bản czardas, sau đó các vị khách tiến sang bàn tiệc để nâng cốc chúc mừng trong niềm hứng khởi của rượu vang, tình bằng hữu và tình yêu. Champagne tuôn chảy và các vị khách nhảy múa điên cuồng cho tới tận lúc bình minh. Khi đồng hồ điểm 6 giờ sáng, Eisenstein lảo đảo ra về để tới kịp cuộc hẹn tại tòa án.

Màn 3. Một lát sau tại nhà giam, Frosch, viên cai ngục say rượu, cố gằng giữ trật tự những tù nhân, khi những người này không thể ngủ được vì Alfred đang hát. Frank đến, vẫn còn choáng váng vì champagne, theo sau là Ida và Adele, đang tưởng anh là một diễn viên, tin rằng anh có thể giúp đỡ cho những ước mơ sân khấu của cô. Frank, nghe thấy ai đó ở cửa, đã giấu các cô gái vào một phòng giam rồi cho Eisenstein, người tới để chịu bản án, vào. Người tù mới rất ngạc nhiên khi thấy phòng giam của mình đã có một người trong đó, nhận mình là Eisenstein và bị bắt khi đang ăn tối với Rosalinde; để nhận được một lời giải thích từ kẻ mạo danh, Eisenstein chộp lấy áo chùng và bộ tóc giả của viên luật sư cũng đang hết sức kinh ngạc. Ngay khi ông vừa kịp cải trang thì Rosalinde vội vã chạy tới để xin tha cho Alfred và đòi ly hôn với chồng. Cùng với người tình tương lai, cô thổ lộ chuyện yêu đương của mình với viên luật sư. Nổi giận, Eisenstein lột bỏ những đồ hóa trang và buộc tội sự lăng nhăng của vợ. Lúc đó Rosalinde rút ra chiếc đồng hồ cô lấy từ túi ông tại vũ hội. Orlofsky và các vị khách kéo tới để hòa giải Rosalinde và Eisenstein, hát lên một bài ca chúc mừng và Eisenstein được dẫn đi.

(Nguồn: https://nhaccodien.info/)

ĐĂNG BÌNH LUẬN

CAPTCHA
This question is for testing whether or not you are a human visitor and to prevent automated spam submissions.