You are here

Lời tiễn biệt NGND Thái Thị Liên

Tác giả: 
Trần Thanh Bình

Tôi xin phép thay mặt gia đình có đôi lời tiễn biệt với Mẹ, Bà và Bà Cố vô cùng thương yêu của chúng tôi.

Má yêu ơi, MM của chúng con!

Năm ngày qua, đám con cháu của Má sống như trong mộng du. MM đi thật rồi sao? Làm sao có thể tin nổi, chúng con đã quá quen với cuộc sống luôn có Má rồi, với ngần này tuổi vẫn quen có Má ở bên.

Rồi đây, mỗi đứa làm sao bỏ được thói quen hàng ngày bên Má, Quý tử được pha trò qua facetime, Gái Hà được hỏi câu hàng ngày “trưa nay Má muốn ăn gì”, Cậu Cả được báo cáo, xin phép đi đâu làm gì, dâu Hà được hồi hộp chờ Má thông qua thực đơn cho những dịp họp mặt gia đình, Thu Nga được kể khổ với Ngoại chuyện nuôi Danny và Emma, đích tôn được nghe Nội la khi hút thuốc, Cục cưng được khoe Bà Nội chuyện học hành, Cheppi được chào Bà Nội thật to khi đi học về, Dưa Hấu được khoanh tay chào Bà Cố... Suốt mấy hôm nay, sau những tất bật lo việc tang, sau những phút thẫn thờ, chúng con thường ngồi lại cùng nhau suy tưởng lại những mảnh ghép của bản nhạc - cuộc đời xuyên thế kỷ đầy thăng trầm của Má, đầy ắp những kỷ niệm, vui buồn, đỉnh cao và rất nhiều vực thẳm mà Má phải vượt qua để cho chúng con có được như ngày hôm nay.

Kể từ khi rời ngôi nhà của Ông Bà Ngoại, Má đã bị cuốn vào những cơn phong ba của thời cuộc, chính trị, đất nước, thế giới, vùng miền, định kiến và cả lòng dạ con người, đối mặt với những khó khăn vật chất và tinh thần... Có lẽ con sẽ ám ảnh đến suốt cuộc đời hình ảnh những ngày này đúng 70 năm về trước, Má, từ một tiểu thư nhung lụa, một mệnh phụ danh giá, một bước trở thành góa phụ ôm đứa con mới sinh, đêm 30 Tết một mình không biết đi về đâu, giữa một vùng núi xa lạ, giữa những con người xa lạ, xa lạ cả về ngôn ngữ. Cũng cho đến tận bây giờ, cả ba chị em con vẫn không hình dung ra, bằng cách nào mà trong một quãng thời gian dài, Má đã một tay nuôi cả một gia đình 8 người, con mình con chồng 5 đứa, rồi mẹ chồng... mà nuôi rất đàng hoàng, có cả người giúp việc. Tất cả chỉ bằng một cây đàn làm việc không ngừng nghỉ. Rồi những ngày với nỗ lực tưởng như tuyệt vọng, phải đánh đổi rất nhiều để con trai út được đến nơi mà em con xứng đáng thuộc về. Có lẽ phải bằng một nghị lực và ý chí siêu phàm mới giúp Má bay lên từ những lần bị sa xuống vực ấy. Và, cũng phải nhờ một tinh thần lạc quan tưởng như vô tư hiếm có. Má thường kể, Bà Ngoại tụi con nói: “Muốn ăn thì lăn vô bếp, muốn chết thì lết vô hòm, ngồi một chỗ khóc than có Tiên Bụt nào tới đâu”. Nhưng nhìn nhận từ những lần vượt khó ấy của Má mới hiểu vì sao Má có tính thương người, đồng cảm và thích giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Má thường dạy chúng con bằng chính những trải nghiệm của mình, để tự các con nhìn thấy như một tấm gương hàng ngày, nhìn thấy cái được mất, vấp váp của chính Má. Má rất nghiêm khắc, đặc biệt trong dạy đàn, con cái không là ngoại lệ, mà ngược lại còn chịu áp lực gấp nhiều lần. Nhưng trong đời sống hàng ngày lại là một người mẹ luôn chăm chút cho các con từng cái ăn cái mặc, từng tiếng hát ru, và đặc biệt rất sợ các con phải thiếu thốn tình cảm và vật chất. Với chị Hà và con, bên Má, chúng con chưa bao giờ có mặc cảm mồ côi cha bởi vì Má vừa là Mẹ cũng vừa là Cha. 

Trong học hành và nghề nghiệp, Má tạo ra môi trường, để các con tự chọn lấy con đường của mình “chọn rồi thì phải ráng mà theo”, không ép buộc. Bằng cách đó, Má đã truyền tình yêu mãnh liệt cây đàn piano cho chị Hà và Sơn. Tính Má trung thực và thẳng thắn, nhiều khi gây mất lòng, yêu ghét rõ ràng. Ghét nhờ vả, chạy chọt, bon chen, xin xỏ kể cả những quyền lợi mà đáng ra Má phải nhiều lần được hưởng. Rất ghét sự giả dối và nịnh nọt. Có lẽ cũng một phần vì thế Má đã chịu nhiều sự thiệt thòi, bất công. Tính tự lập cao, điều Má sợ nhất là sống phụ thuộc và sống không có ý nghĩa nên ngay cả khi rất lớn tuổi Má vẫn rất chăm chỉ tập thể dục, tập đi, tập viết, tập đàn để khỏi phải thụ động ngồi một chỗ. Má thường nói rằng, người vô sản như Má có tài sản lớn nhất là ba đứa con. Má luôn tự hào về tài sản quý giá đó, không giấu giếm. Khi Sơn trở thành rất nổi tiếng, đi đâu Má luôn tự hào giới thiệu “Tôi là Má của Đặng Thái Sơn” mặc dù Má cũng có rất nhiều người hâm mộ. Khi chị Hà được phong danh hiệu Anh hùng Lao động, Má hóm hỉnh khoe “Má là bà mẹ anh hùng”. Rồi Má cũng rất hãnh diện chơi đàn trong “nhà của con trai vẽ”. Khối tài sản được Má tự hào lớn dần lên bởi dâu rể, các cháu, chắt nội ngoại..., trong đó có Thu Nga được Ngoại thay mẹ Hà trực tiếp nuôi dưỡng cho tới khi trưởng thành.

Má yêu ơi, MM của chúng con!

Cách Má chọn thời điểm xa chúng con mãi mãi, thật đột ngột nhưng dường như cũng trong sự sắp xếp bởi lòng thương con của Má, không đi trong đêm sợ các con vất vả, con gái chạy sang không kịp, không quá sớm để con trai ở xa kịp bình phục khi có thể nhận tin. Má vẫn kịp cho đỡ ngồi dậy, làm vệ sinh, ăn nhẹ rồi thong thả về Trời. Má của chúng con đã có một cuộc đời thật đáng sống, Má ở trên đó có thể an tâm, chúng con sẽ còn tiếp tục học và truyền lại cho các cháu chắt của Má những bài học của Má để lại. Thật tự hào được làm con của Má. Nếu có kiếp sau, xin vẫn được làm con của Má.

Kính thưa các quý vị,

Từ năm năm nay Má chúng tôi đã dặn dò chúng tôi về tang lễ của Bà, và có hai ước nguyện: Một là dùng tiền phúng trong tang lễ để trao cho Bệnh viện Lao TW, nơi hơn 60 năm về trước đã cứu sống Má. Vậy chúng tôi xin phép các quý vị cho thực hiện ước nguyện đó trong một ngày gần nhất.

Hai là được nghe con trai yêu quý tiễn Má bằng bản nhạc Hành khúc tang lễ bất hủ của Chopin, ngay sau đây xin phép quý vị nghe Sơn thực hiện ước nguyện đó của Má.

Trần Thanh Bình - Con trai cả của NGND Thái Thị Liên

ĐĂNG BÌNH LUẬN

CAPTCHA
This question is for testing whether or not you are a human visitor and to prevent automated spam submissions.